|
| [long fic] LOVE OF MY LIFE | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: [long fic] LOVE OF MY LIFE Fri Oct 02, 2009 2:53 pm | |
| - Trích dẫn :
- đây ko phải là fic của Gà mà là của ss Rồng
Gà đã xin phép và đc ss Rồng đồng ý các bạn an tâm fic này đã end vì thế các bạn ko cần lo nhá
Warn: AI LÀ FAN CỦA SNSD THÌ LÀM ƠN ĐỪNG ĐỌC NẾU ĐỌC MÀ ĐỂ LẠI COM XẤU THÌ KO PHẢI DO MÌNH VÌ MÌNH ĐÃ CẢNH BÁO - Trích dẫn :
- Title: LOVE OF MY LIFE
Author: rồng yyjj ( đã đc sự đồng ý của tác giả)
Disclaimer: DBSK belongs together
Pairing: Yunjae, Binjae ( Won Bin+ Jaejoong)
Genre: thập cẩm
Length: tùy thuộc vào readers
NOTE: BẠN ĐANG SỐNG TRONG MỘT THẾ GIỚI KHÔNG PHÂN BIỆT BẤT CỨ THỨ GÌ (fic của rồng luôn luôn là thế đấy, câu nói bất hủ) Giới thiệu nhân vậtJung Yunho: tổng giám đốc tập đoàn nữ trang lớn nhất Hàn Quốc- JYC, là một người cầu toàn và không mấy thân thiện trong lần gặp đầu tiên Kim Jaejoong: con út của ông chủ tập đoàn áo cưới Boss, bị bệnh trầm cảm từ khi mẹ mất, học rất giỏi nhưng lại rất nhút nhác Won Bin: bạn thân của Jaejoong, anh là người duy nhất Jaejoong nói chuyện Kim Hyo Yeon: chị cả cùng cha khác mẹ của Jaejoong, trưởng phòng thiết kế của công ty áo cưới Boss, là người có chí cầu tiến cao, rất ghét Jaejoong Kim Tae Yeon: chị thứ hai cùng cha khác mẹ của Jaejoong, thiết kế sư của công ty áo cưới Boss, là một người thủ đoạn, rất ghét Jaejoong Kim Jungwan: chị thứ ba cùng cha khác mẹ với Jaejoong- người duy nhất trong gia đình xem cậu là người nhà Kim Hye Ja: mẹ cả của Jaejoong, phó chủ tịch của Boss, đạt rất nhiều giải thưởng trong kinh doanh, là một người khó dò Summary: em là của anh, mãi mãi là của anh |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [long fic] LOVE OF MY LIFE Fri Oct 02, 2009 2:54 pm | |
| Chap 1
JYC_ ngôi trường của những thiên tài của đất nước và của cả cho những cậu ấm cô chiêu ở Seoul này, nó nổi tiếng là ngôi trường có nền giáo dục nghiêm khắc và rất nề nếp, từ nhà trẻ đến đại học, học sinh sẽ được đào tạo ngay từ nhỏ. Nằm khuất sau những dãi lầu cao trong khuôn viên rộng hàng ngàn hecta là trường tiểu học JYC- chốn thiên đường cho các bé vui chơi, đồ chơi ở đây đếm không xuể được, bọn trẻ được chơi đùa suốt ngày chúng có vẻ rất vui, nhưng bên trong phòng trẻ số 1- phòng dành cho các bé có gia đình quyền quý nhất nhì Hàn Quốc- đang diễn ra một trận ác chiến giữa bé có đôi má phúng phính bầu bĩnh học lớp mầm và bé cao nhất phòng học lớp 1
_đồ này của Jae mà!
Bé Jae với hai má phúng phính giật lấy con heo bằng bông trên tay một bé cao hơn mình
_không! Nó là của Bin!
Bé Bin giật lại con heo bông
_nó là của Jae mà! Mẹ mua cho Jae mà
Bé Jae vẫn ngoan cố giật lại
_không! Cái nào Jae cũng nói là mẹ Jae mua hết á, không tin đâu, cái này là của Bin, là mẹ mua cho Bin
Công cuộc giành giật con heo bông màu hồng vẫn tiếp diễn nếu không có giọng cô giáo cất lên
_Jaejoong và Won Bin! Hai con không được hư thế ! cô đã dạy như thế nào?
Cô giáo nhịp nhịp thước vào tay khiến hai bé rụt tay lại nhìn con heo lăn lóc trên sàn
_hai con chơi chung với nhau không được sao? Lần sau mà giành nhau như thế thì cô sẽ không thương nữa, không cho chơi nữa đó, nghe không? Bé Jae! Con trở về phòng con đi- cô giáo nghiêm giọng
_dạ- hai bé phụng phịu đáp
Cô giáo vừa bỏ đi, bé Bin vội chạy lại ôm con heo ngay
_này! Cô giáo bảo chơi chung mà!- bé Jae phụng phịu
_không! Cái gì của Bin thì Bin không cho ai đụng, Bin ghét Jae, hứ!
Bé Bin hứ một cái rõ to rồi quay đi một nước, bé Jae chỉ biết hậm hực nhìn theo rồi trở về phòng
……….
Ngày tiếp theo, bé Jae đến thật sớm, bé lục lọi trong đống đồ chơi to đùng ở phòng số 1, bé hả hê reo lên khi nhận ra tay mình chạm phải một vật êm êm mềm mềm. Nắm nó thật
chắc bé vội kéo nó lên
_lần này Bin đừng hòng giành với mình, ha ha, AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!
Tiếng la thất thanh của bé Jae khiến cả nhà trẻ giật mình, chỉ riêng có bé Bin là không vì bé biết Jae đã chạm vào cái gì
_HU HU HU! MẸ ƠI CỨU CON! CON SỢ QUÁ ! CỨU CON CỨU CON
Bé Bin cười ngặt nghẽo khi thấy bé Jae cầm con chuột đồ chơi trong tay mà khóc rống lên, mặt bé dần trở nên đỏ gất vì khóc quá nhiều, các cô giáo chạy lại dỗ dành cũng không được
_HU HU HU
_bé Jae ngoan, cô quẳng con chuột đi rồi! bé Jae ngoan nhé!- cô giáo thứ nhất ôm bé vào lòng và dỗ dành
_bé Jae ngoan nào! Cô cho bé cây kẹo nhé! Đừng khóc nữa nhé- cô giáo thứ hai lắc lắc cây kẹo mút màu hồng to đùng trên tay hòng hướng ánh nhìn của bé vào cây kẹo
Hai cô giáo dỗ bé gần một tiếng đồng hồ nhưng vẫn hoài công vô ít, bé Bin tay ôm con heo bông đứng trước cửa phòng, từ khi cô bế bé Jae về phòng, Bin cứ đi theo suốt, bé nhìn bé Jae khóc sướt mướt, một cái gì đó khiến bé Bin rất không vui, bé chỉ muốn dọa bé Jae một chút thôi, bé chẳng biết bé Jae lại sợ con chuột đó đến như vậy
_khụ…khụ…khụ
Bé Jae khóc càng ngày càng to, khản cả cổ rồi mà vẫn khóc, bé Bin đứng nhìn một lúc
_hic hic hic, huh u hu OA OA OA!-bé Bin cuối cùng cũng khóc òa lên trước cửa phòng khiến cho các cô giáo càng hoảng thêm
_ngoan nào! Con đừng khóc! Bé Bin giỏi mà, bé Bin ngoan mà! Đùng khóc nào!
Bốn năm cô giáo vội chạy lại chổ bé Bin, ngay cả hai cô giáo đang dỗ bé Jae cũng bỏ vội bé Jae xuống sàn mà chạy lại dỗ bé Bin
_trời ơi! Làm sao đây, bà Won mà biết chắc chúng ta bị đuổi việc hết quá- một cô giáo thì thầm trong bực bội khi đẩy bé Jae ra xa
_OA OA OA!
Thấy mình bị bỏ rơi, bé Jae càng gào to hơn hòng hướng sự chú ý của các cô đến với bé, bé Bin thấy vậy càng khóc to hơn nữa
Cả ngày hôm ấy, cả nhà trẻ bị một phen náo loạn của hai bé , nhất là bé Bin, các cô giáo bị một phen tá hỏa tam tinh khi bà Won nhìn thấy đôi mắt sưng vù của bé, phải giải thích gần hai tiếng đồng hồ bà mới chịu bỏ qua cho, bé Jae chỉ được mẹ lẳng lặng bế ra về
…. Nhà bé Jae
_bé heo! Sao hôm nay con khóc vậy
Người mẹ trẻ bế bé lên giường sao khi đã cho bé uống sữa no nê
_hôm nay bạn Bin chọc con, bạn Bin nhát chuột chọc con đó mẹ ơi!
Bé lại mè nheo với mẹ
_uh! Bạn Bin không tốt, vậy con đừng chơi với bạn Bin nữa nhé, bé heo biết không, thấy bé heo khóc mẹ cũng sẽ khóc theo bé đấy
Bà mẹ trẻ cụng đầu vào đứa con trai bé bỏng của mình khiến bé cười khúc khích
_thôi ngủ đi, mai còn phải đi học sớm đó
_dạ!
Bé Jae rút sâu vào lòng mẹ, khẽ mỉm cười, bà hôn lên vầng trán nhỏ của bé
_ngủ ngon nhé! Thiên thần của mẹ
Sáng hôm sau, bé Bin đòi mẹ đưa đi nhà trẻ thật sớm, bé ngồi trong phòng với con heo bông trong tay, hôm nay bé nhất định sẽ cho bé Jae chơi chung với bé, nhất định là vậy
Nhưng…
Đã nửa ngày trôi qua mà bé Jae vẫn chưa qua, bé Bin rất tò mò, mọi ngày bé Jae qua phòng 1 sớm nhất nhưng hôm nay bé Jae vẫn chưa qua
Bé Bin không thể chờ thêm bèn mon men qua phòng bé Jae, bé Jae đang chơi bán đồ hàng cùng với vài người bạn, trong bé có vẻ rất vui thì phải
_bạn Jae!
Bé Bin tiến lại gần bé Jae và gọi nhỏ
Bé Jae quay đầu lại nhưng vẫn không buồn nói chuyện với bé Bin
Chìa con heo bông ra trước mặt bé Jae
_cho Jae chơi chung với Bin nè
_không thèm
Jae phụng phịu rồi quay lại với đống đồ hàng của mình
_sao vậy! cho Jae chơi nè, Bin không giành nữa, chơi với Bin đi
Bé Bin ngồi đối diện bé Jae và chìa con heo ra trước mặt bé
_mẹ Jae nói Bin làm Jae sợ thì Bin không phải là bạn tốt, Jae không chơi với Bin nữa, Jae ghét Bin rồi
Bin ngồi đó nghe từng chữ Jae nói, Jae vừa nói hết câu, bé Bin bổng bật khóc
_oa oa oa
Dàn giáo viên 18 người lại đẩy Jae ra và vây quanh bé
_ Bin ngoan nào! Ai chọc con? Jae phải không?- cô giáo quay sang Jae- Jaejoong hư quá! Sao lại ăn **** bạn chứ?
_bạn Jae nghỉ chơi con rồi! bạn Jae không chơi với con nữa, huh u hu OA OA OA OA!!!!!!!!!!!!!!!!
Bé Bin khóc giãi nãi trong lòng cô giáo, bé cứ nói "Jae không chơi với con nữa” suốt
_ngoan ngoan nào! Bạn Jae không có nghỉ chơi con đâu, bạn Jae thương con lắm, làm sao mà nghỉ chơi con được chứ! Bin ngoan nào!- cô giáo lại tiếp tục dỗ dành- Jaejoong! Con đừng giận bạn Bin nữa nhé
_không! Con không chơi với bạn Bin, con không thương bạn Bin!- bé Jae gào lên khiến bé Bin càng khóc to hơn nữa
Thế là nguyên ngày hôm ấy, các cô giáo lại phải xin lỗi rối rít mẹ của Bin, còn Jaejoong vẫn cứ lặng lẽ trên vai mẹ đi về
Jaejoong rút sâu vào lòng mẹ, bé không hay rằng bé Bin vẫn nhìn bé với đôi mắt mọng nước
_Jae nghỉ chơi con ra rồi….
Ngày hôm sau
_cho nè!
Bé Bin chìa ra trước mặt bé Jae một thanh kẹo mút mà theo bé Jae thì đây là cây kẹo mút to nhất thế giới
_thật không?- tay bé Jae bắt đầu ngọ ngoậy
_Jae chơi với Bin lại đi, Bin cho Jae luôn
_cho chơi cả con heo kia chứ?- bé Jae chỉ tay về phía con heo bằng bông to đùng trên tay bé Bin
_uh! Cho chơi chung luôn
_uh!
Vậy là bé Jae lại lon ton chạy theo sau bé Bin, lại cướp đi đồ chơi của bé Bin nhưng…chẳng bao giờ được cả
Hai tiếng sau
_ Bin ơi! Bin có yêu Jae không Bin?-bé Jae vừa gào lên vừa tranh con heo bông mà mình vừa ôm được hai tiếng đồng hồ
_KHÔNG!!!!!!!!!!!!!TRÁNH XA TỚ RAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thế đấy!
……….
_Jae ah! Qua lớp Bin chơi nè- bé Bin đứng trước cửa lớp của bé Jae mà vẫy tay
_không được, cô giáo không cho Jae đi, cô giáo nói Bin lớp lớn, Jae lớp nhỏ, không qua được- bé Jae nói bằng giọng ngọng ngịu của mình
_mặc cô giáo, Jae qua lớp Bin chơi, nhiều đồ chơi lắm, mình chơi trò gia đình nhé
Bé Jae thích nhất là trò chơi gia đình, bé vội gật đầu rồi chạy lót tót theo bé Bin
_này, mình là bố, Jae là mẹ, Dongwook là con trai và Hanuel
là con gái của mình nhá- bé Bin vỗ ngực và kéo bé Jae về phía mình
_không chịu, mình lớn hơn Jae, mình mới là mẹ, mình là con gái, mình mới làm mẹ được- bé Hanuel cãi lại và kéo bé Jae ra khỏi bé Bin
_đúng đó, Jae làm vợ của mình, Hanuel làm vợ của Bin - Dongwook kéo bé Jae về phía mình
_KHÔNG, JAE LÀ VỢ CỦA TỚ! – Bin hét to
_KHÔNG! LÀ CỦA TỚ- Dongwook cũng không kém
Cứ thế, cuộc cãi vã của ba người diễn ra một cách sôi nổi, chỉ tội cho bé Jae, đã không được chơi mà còn bị kéo qua kéo lại đến bậc khóc nức nở, đã thế, Bin và Dongwook cũng đánh nhau lúc đó, cô giáo chạy lại mắng cho bé Jae một trận vì tội không nghe lời cô giáo
Bé Jae Lớp 1, bé Bin lớp 3
_ Bin ơi! Bin yêu Jae không Bin?- cậu vừa nói vừa nhìn vào cây kẹo to nhất thế giới của Bin
_KHÔNGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!AAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!TRẢ CÂY KẸO CHO TỚ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!ĐỒ CƯỚP CẠN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bé Jae lớp 2, bé Bin lớp 5
_ Bin ơi! Bin yêu Jae không Bin?
_KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!TRẢ CON THỎ ĐÓ CHO TỚ! TỚ MỚI MUA ĐÓ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
………..
Hôm nay Bin được mẹ cho một cây kẹo to thật là to, bé hí hửng bước vào lớp và cất giữ rất cẩn thận để giờ ra chơi đem khoe với bé Jae
Nhưng kể từ hôm ấy, bé Bin không bao giờ nghe được câu hỏi “Bin ơi! Bin có yêu Jae không Bin?” nữa rồi
Jae ah! Hôm nay Bin có cây kẹo to lắm này, sao không lại?
End chap 1 |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [long fic] LOVE OF MY LIFE Fri Oct 09, 2009 12:43 pm | |
| Chap 2
12 năm sau
Ngã người trên chiếc nệm êm ái sau 12h ở bên ngoài, Jaejoong nhắm mắt để xua đi cơn mệt mỏi đang dần xâm chiếm cơ thể cậu, chân tay cậu rã rời và cậu thật sự không muốn làm gì khác hơn là đi tắm và thưởng cho mình một giấc ngủ không mộng mị
“cộc cộc cộc”
“cậu Jaejoong ah! Cả nhà đang đợi cậu xuống dùng cơm đấy ạ”
_..............
Cô hầu gái lắc đầu và đi xuống nhà, cô quen rồi, quen với cái cách sống thầm lặng của cậu, quen với việc ngôi nhà này không bao giờ có thể nghe tiếng nói của cậu dù chỉ một lần duy nhất
Jaejoong tắm rửa và đi xuống nhà một cách từ tốn, không hề có một dấu hiệu nào chứng minh cậu có hứng thú với bữa tối cùng gia đình, mọi người cũng đang dùng bữa tối của mình và câu chuyện vẫn rôm rả như chưa hề quan tâm đến sự xuất hiện của cậu
_Jaejae ah! Học ở trường thế nào rồi? năm hai rồi, cố gắn lên nha- ông Kim nhẹ nhàng xoa đầu cậu con trai ngồi kế bên mình
_...............
_ôi, ba lo gì nhỉ? Jaejae của chúng ta là học giỏi nhất mà, phải không?- Junghwan hào hứng nói- Jaejae này, lát nữa chị ngủ chung với em nhé, hôm nay có coi bộ phim ma, sợ quá nên không dám ngủ
_............gật đầu, cười nhẹ
_ai bảo mày coi phim ma làm gì? Sao không lo học hành cho đàng hoàn như người ta, bởi vậy, cứ trách tại sao mà không ra trường được chứ- Tae Yoen liếc xéo Junghwan khi thấy Jaejoong mỉm cười với cô
_thôi đi Tae Yoen, ăn cơm đi, nói chuyện làm gì nhỉ, sao mày không giống tính ba hay mẹ này, im lặng là vàng đấy- Hyo Yoen lườm Jaejoong- ngay cả Jaejae cũng ngoan này, phải không?- cô mỉm cười khinh miệt- đồ. Con. hoang- ba từ sau được phát âm thật khẽ nhưng cô vội im bặt khi nhận lấy cái nhìn từ Jaejoong
Bà Kim cười nhẹ khi nghe Hyo Yoen nói thế, bà gật gù đồng ý rồi quay sang bàn chuyện làm ăn với chồng
Jaejoong kết thúc bữa ăn của mình một cách nhanh chóng rồi đi lên phòng, Junghwan cũng ăn vội vã rồi chạy theo sau, trông theo bóng hai con, ông Kim lắc đầu ngao ngán
_đã 12 năm nó không nói chuyện với ai ngoài Junghwan, tôi thật sự không biết nó có sao không nữa, cả nhà ai cũng đối xử tốt với nó cơ mà
_đúng đó ba, con và Tae Yoen cũng có tệ bạc với Jaejae đâu mà nó cứ nhìn con cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy đó- Hyo Yoen phụng phịu
_thôi bỏ đi, ăn com đi mình- bà Kim gắp thức ăn vào chén ông Kim
“cạch”
Junghwan nhảy phóc lên giường của Jaejoong mà nằm trong khi cậu lấy balo lại giường
_em đừng để ý mấy chị đó nói nhé- Junghwan cười với cậu
_........đưa cho Junghwan cây kẹo mút
_woa! Ngon quá vậy? em mua ah? Mua ở đâu mà trông ngon thế nhỉ?- Junghwan đón lấy cây kẹo từ cậu và tháo vỏ ra mút ngay- ngọt thật đấy- cô gật gù
Jaejoong mỉm cười rồi dốc ngược balo xuống giường, hàng trăm lá thư theo đó mà rơi xuống khiến Junghwa há hốc mồm
_trời ơi, ngày nào em cũng mang về một đống thư thế này á?- cô cầm lấy một là và mở ra xem
“bạn Kim Jaejoong thân mến,
Mình rất thích bạn, thích cách bạn ăn kẹo, thích cái cách bạn nhìn ra cửa sổ và thích cái cách bạn đứng ngắm nhìn những món đồ chơi bằng bông ở cửa hàng Balloon. Mình có thể làm bạn với bạn được không? Chúng ta sẽ là bạn tốt với nhau nhé!
Mình tên là Leesuk, mình luôn ngồi ở phía sau bạn đấy. bạn hãy nhớ tới mình nhé”
_í ẹ, sến quá đi thôi
_.........cười cười, vẽ vẽ……………
_toàn là thư tỏ tình không thôi, em định xử lý số này ra sao đây?- Junghwa chỉ vào xấp thư trên giường
_đốt!- cậu mỉm cười nhìn Junghwan
_thôi, đừng đốt, để đó cho chị, chị xếp hạc giấy, dù sao thì cũng là giấy đẹp và thơm không mà
_tùy chị
Jaejoong nhìn sang bên cạnh mình sau 2h vẽ liêng tục, cậu mỉm cười khi nhìn thấy Junghwa đang ngủ ngon lành bên cạnh, cậu thu xếp dụng cụ rồi cũng tắt đèn
_ôm chị đi- Junghwa ôm chầm lấy cậu
_..............xoay người ôm Junghwa
Jaejoong vừa ôm vừa vuốt lưng cô, trong ngôi nhà này, chỉ có ba và Junghwa là đối xử với cậu tốt nhất, đặt biệt là Junghwa, mười mấy năm nay, người luôn bên cạnh và bảo vệ cậu không ai khác ngoài cô ra cả
flashback
12 năm trước
_bé Heo ah! Hôm nay chúng ta dọn về nhà ba ở nhé- bà vui mừng nói với bé Jae
_vậy con sẽ không đi học ạ?
_con sẽ đi học vào ngày mai, hôm nay mẹ đã xin cho bé Heo được nghỉ một ngày rồi. Nào!con lấy giúp mẹ túi xách nhé, mẹ ra xem ba con tới chưa
Bé Jae chạy vội vào nhà và xách túi ra cho mẹ
_mẹ ah! Bé Heo mang ra cho mẹ này
_giỏi lắm, lại đây nào, ba tới rồi này- bà đưa tay tay đón bé
_hi hi hi- bé Jae cười tươi rồi chạy lại
“RẦM”
Bé Jae vội dừng lại khi nhìn thấy mẹ của mình đang bay lên trời rồi lại rơi xuống đất, thứ chất lỏng màu đỏ như xiro mà mẹ thường thưởng cho cậu mỗi khi cậu hát cho bà nghe chảy ra từ đầu và tai bà khiến bé Jae hoảng sợ mà khóc ầm lên
_HYO JOON!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bé nhìn thấy người đàn ông hét lên rồi chạy lại ôm chầm lấy bà mà khóc, người đó khóc, bé cũng khóc
Vài ngày sau khi lễ tang của bà kết thúc, người đàn ông đó ôm chầm lấy bé và nói rằng sẽ đưa bé về nhà
_con trai, ba là ba của con, ba xin lỗi vì ba đã không chăm sóc cho mẹ và con được tử tế, ba xin lỗi con Jaejae ah- ông vừa khóc vừa ôm bé
Ngày hôm đó, ba bé khóc, bé cũng khóc
Ông Kim bế bé đến một căn nhà rất to, to nhất trong số những ngôi nhà gần đó, ông Kim mở cửa, bé nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp và ba chị nữa, họ vây xung quanh bé, nói chuyện cùng bé và hôn bé
_Jaejae ah! Từ nay mẹ sẽ là mẹ của con nhé, con thật đáng yêu và giống với ba con lắm- bà vừa nói vừa nựng vào má bé, đau điếng
_chào em, chị là Hyo Yoen, đây là Tae Yoen còn đây là Junghwan- các chị sẽ là chị của em, các chị sẽ đối xử với em thật tốt nhé- Hyo Yoen ôm chầm lấy bé và thủ thỉ vào tai bé một câu mà cả đời cậu không bao giờ quên được- đi chết đi, đồ con hoang
Những ngày sau đó, bé không muốn đến trường nữa, bé không chịu đi học nên ông Kim phải mướn gia sư về dạy học cho bé
Mỗi khi có ông Kim ở nhà, mọi người đối xử rất tốt với bé nhưng khi ông xoay người đi, họ đánh bé, chửi bé là đồ con hoang khiến bé sợ quá mà bật khóc nức nở, lúc ấy, chỉ có Junghwan là bên bé và an ủi bé mà thôi
_em đừng khóc, cho em này
_hu hu hu, hic hic hic- bé Jae vẫn thút thít, mấy chị ăn hiếp em, huh u hu
_không sao, Jaejae đừng khóc, chị thương Jaejae nhất, có chị chơi với Jaejae mà- Junghwan ôm bé vào lòng- Jaejae ốm rồi này, Jaejae phải ăn nhiều một chút nhé
_hu hu hu, Jaejae nhớ bạn Bin quá hà, Jaejae sẽ mét bạn Bin để bạn Bin đánh mấy chị ấy luôn, huh u hu- bé nứt nở
_Jaejae ngoan nhé, Jaejae ngoan
_Hai đứa ở đây làm gì?- giọng bà Kim vang lên khiến Junghwan và bé Jae giật mình- Hwannie, con đi vào học bài đi, còn mày, đi vào rửa bát, hôm nay chị giuso việc nghỉ một ngày, mày cũng chẳng phải đi học, đi rửa bát đi
_nhưng Jaejae còn nhỏ lắm, em ấy chưa thể rửa được, cái bếp nó còn cao hơn em ấy nữa- Junghwan ôm bé vào lòng
_thì bắt ghế, cả nhà chẳng ai rảnh rang cả, hay là con muốn mẹ đi rửa hả? nhanh lên nào- bà hất hàm nhỉ hai đứa bé
Junghwan chẳng dám cãi lời bà nên phải đi vào, bé Jae cũng phải bắt ghế để rửa bát, hôm ấy, bé lại khóc
End flashback
Jaejoong giật mình tỉnh giấc khi đồng hồ vừa điểm đúng 6h, cậu đi vào phòng vệ sinh sau khi đã đắp chăn lại cho Junghwan
_em đi đây chị ba- Jaejoong mỉm cười nhìn Junghwan vẫn còn đang ngủ ngon trên giường
_nhớ trưa nay 11h nhé- Junghwan mỉm cười nhìn cậu
_nhớ mà- cậu gật đầu rồi bước ra ngoài
Cậu bước vào café Trust me sau khi tan học như thường lệ, Jaejoong luôn ở đây tới 6h tối mới chịu về nhà, cậu thích không khí ở đây lắm, nhân viên ở đây cũng thân thiện với cậu và đôi khi họ còn nói chuyện với cậu nữa, nhưng cậu chỉ im lặng mà nghe họ nói thôi
_xin lỗi! tôi muốn ngồi ở đây, cậu cõ thể chuyển sang bàn khác ngồi được không?
Jaejong ngẩn mặt lên khi nghe thấy một giọng vang lên bên tai
_tôi muốn ngồi ở đây- hắn đặt tay xuống bàn cậu
_..........không quan tâm, tiếp tục vẽ
_xin lỗi!- giọng nói có vẻ bực bội
_............tiếp tục vẽ
_xin ông thứ lỗi, cậu ấy đã ngồi đây lâu rồi ạ- một nhân viên đi đến nói chuyện với người đàn ông đó
_tôi muốn ngồi đây và tôi sẽ ngồi ở đây- người đàn ông gõ tay vào bàn
_xin lỗi, thật sự thì….
_thật sự thì chúng tôi đã đặt chỗ rồi thưa ông, phiền ông ngồi bàn phía sau ạ, nơi ấy cũng có cửa sổ- Junghwan tiếp lời nhân viên
Người đàn ông tuy không hài lòng lắm nhưng cũng đi lại bàn vài ngồi quay lưng về phía cậu, Junghwan vui vẻ đặt túi xuống và ngồi bên cạnh cậu sau khi đã gọi nước uống
_chờ chị lâu không? Chị phải đi mua đồ
_.....nhìn, cười
_ta ta ta, tặng em này!- Junghwan vui vẻ đặt cái bánh kem lên bàn và đốt nến lên- happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Jaejae, happy birthday to you!
Junghwa vỗ tay trong khi Jaejoong mỉm cười và thổi nến, năm nào cũng vậy, Junghwa và Jaejoong luôn mừng sinh nhật của cậu ở đây, chẳng ai nhớ đến ngày sinh của cậu trừ Junghwa và cũng chẳng ai tốt với cậu như Junghwa cả
_cho em này, thích nhé!- Junghwa đặt món quà lên bàn và nhìn Jaejoong
_.........mở mở
_thích không? Chị biết em rất thích kẹo nên đã đặt cho em một cây kẹo to như thế đấy
_cám ơn chị
Riêng người đàn ông phía sau, tuy rất hậm hực vì không được ngồi ở chổ mình thích nhưng đến khi hắn biết được hôm nay là sinh nhật cậu thì cũng bỏ qua, hắn lắng nghe và ngạc nhiên khi suốt buổi chẳng thấy cậu nói câu nào ngoài câu “ cám ơn chị”
_tổng giám đốc, đến giờ hẹn với giám đốc Lee rồi ạ
Hắn gật đầu bước ra và không quên tặng cho hai người họ một nụ cười bí hiểm
End chap 2 Chap 3
_Jaejae ah! Hôm nay em về sớm được không? Ngày nào cũng 6- 7h tối mới về, ngồi ở đây suốt như thế không ổn đâu- Junghwan vừa ăn bánh vừa nhìn cậu
_........lắc lắc…….
_sao vậy? hôm nay mọi người không có nhà đâu, có chị với em thôi hà, về đi, chị về một mình buồn lắm lắm- cô ngậm muỗng nhìn cậu- nha, về với chị đi, chị có làm cho em một ổ bánh kem to lắm, ngon lắm đó nha, chính tay chị làm chứ không phải chị mua đâu
_........nhìn, cười………
_không tin ah? Chị thề đấy, về nha, về đi mà
_chị………lại coi phim ma?
Junghwan cười méo xệt khi nghe cậu nói như thế
_ừ thì….- cô gãi đầu- hồi sáng này có coi phim kinh dị “ở nhà một mình” nên hơi sợ……
Jaejoong mỉm cười lắc đầu với bà chị sợ ma mà ngày nào cũng xem phim ma
_nha, về nhà cùng chị nha- Junghwan nhìn cậu bằng đôi mắt “làm ơn đi mà”
_..........cười cười, gật gật………….
Đó là ngày đầu tiên Jaejoong về nhà sớm
Tập đoàn JYC
_Kangin, hủy ngay hợp đồng với Lee So Man cho tôi, hắn ta không thể tin tưởng được- hắn vừa nói vừa nhìn vào xấp hồ sơ trên bàn
_vâng ạ
_có bao nhiêu tập đoàn muốn ký kết với chúng ta trong loạt sản phẩm lần này- hắn hỏi
_dạ, 10 tập đoàn thời trang lớn, trong đó có tập đoàn của Lee So Man và tập đoàn của Kim Joongsoo là có thị phần lớn nhất Hàn Quốc
_lập cuộc hẹn với Kim Joongsoo đồng thời đưa cho tôi bảng điều tra kinh doanh của họ
_vâng thưa tổng giám đốc, còn buổi tiệc tối nay ở nhà Lee So Man ạ?
_hủy đi, tôi chẳng muốn dín dáng đến loại người đó.
_vâng
_được rồi, anh ra ngoài đi
Hắn ngã người ra sau khi Kang In vừa bước ra khỏi phòng, hắn đang nghĩ tới cậu, cậu là con trai Kim Joongsoo và là người mà ông yêu thương nhất, hắn đã tình cờ đọc được bài báo nói ông và phía sau ông là cậu. Kim Joongsoo là một người rất khó tính trong công việc, ông ít khi nào ky kết hợp đồng với các tập đoàn khác, do đó tạo lập quan hệ thân thiết với ông là một điều hết sức khó khăn, hắn cũng đã nhắm tới ông nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể gọi là thân thiết được. Cho đến hôm nay, hắn nhìn thấy cậu, hắn biết hắn có thể tạo lập một mối quan hệ vững chắc với ông nếu hắn là bạn của cậu
Hắn nhíu mày nghĩ về cậu, cậu thật khác lạ, chỉ là cậu là người duy nhất có thể phớt lờ hắn khi nhìn hắn. Tất cả mọi người đều kính trọng hắn, nể sợ hắn. Ở nước Đại Hàn Dân Quốc này không ai là không biết đến Tổng giám đốc Jung Yunho, người đã và đang làm mưa làm gió trên lĩnh vực trang sức cả. Thêm đó, trên người hắn toát ra một thứ bá khí đáng sợ khiến người đối diện phải e dè và đề phòng khi nói chuyện, nhưng cậu thì không, cậu đặt biệt hay cố gắn tỏ ra đặt biệt trước mặt hắn?
“xin ông thứ lỗi, cậu ấy đã ngồi đây lâu rồi ạ”
Lâu? Ngồi đã lâu hay ngày nào cũng đến nhỉ?tôi sẽ gặp lại cậu, cậu bé- hắn nhếch mép
………….
Hôm nay là một trong những dịp kiếm hoi mà Junghwan và Jaejoong ở nhà với nhau, Junghwa chạy đến tủ lạnh và lấy ra một cái bánh kem thật to để trên bàn khoe với cậu
_thành quả của chị đấy, đẹp không?
Jaejoong nhìn xuống chiếc bánh kem. Thật sự thì…..nó…..rất xấu, cách bắt bông kem còn rất vụng về, bánh cũng không tròn, bột không mịn, kem phủ không đều bề mặt bánh nên cậu có thể nhìn thấy đôi chỗ bị khét. Jaejoong cho một ngón tay dín kem vào miệng. Kem thì……nhạt quá
_ngon không?- cô hí hửng
_.........gật gật……….
_biết ngay mà, chị làm mà, nào, ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn nào
Jaejoong ngồi xuống ghế và đợi Junghwa đi lấy dĩa, bất chợt tiếng mở cửa vang lên
_tiệc tùng gì mà chẳng có tên nào được được một chút, toàn là dân gì đâu không thôi, già mà bày đặt ve vãn, không nhìn lại cái thân- Hyo Yoen vừa bỏ giày vào tủ vừa phàn nàn
_vậy sao? Nhưng tôi thấy chị cũng cười giỡn với những người đó mà- Tae Yoen nhếch mép
_công việc thôi, bọn họ mà không có gì xem? Thử tao có để mắt tới không?
Tae Yoen không thèm để ý đến bà chị của mình, cô đi thẳng vào nhà và cảnh tượng đập vào mắt cô là Jaejoong đang cùng Junghwa ăn bánh kem
_ a ha ha! Xem nào xem nào, hôm nay Jaejae của chúng ta về sớm nhỉ? Tưởng bọn này không về nên về sớm hả?- Tae Yoen cười mỉm rồi tiến lại chổ của Jaejoong và Junghwa
_để bọn em yên chị hai- Junghwa lườm Tae Yoen
_oh! Hôm nay là dịp gì mà ăn bánh kem thế này nhỉ?- Hyo Yoen đi lại và đưa tay quệt một lớp kem nếm thử
“phụt”
_cái này mà để cho người ăn sao?- ả phun ra ngay lập tức và nhếch mép cười- đúng là hợp quá mà, con hoang thì phải ăn những món không phải cho người ăn rồi, cả chó cũng không biết có ăn không nữa đây, ha ha ha
_đúng đúng, mày chỉ xứng đáng ăn mấy món này thôi, đồ con hoang- Tae Yoen hùa theo
_................
Nhìn thấy Jaejoong im lặng mà vẫn tiếp tục ăn bánh, Junghwan thật quá tức giận
_mấy chị im đi, không được nói Jaejae như vậy! mấy chị thật quá đáng mà- Junghwa đập bàn đứng lên
_sao nào? Mày muốn bên thứ con hoang như nó hả?- Hyo Yoen trừng mắt nhìn cô- mày nhớ là mày là ai, mày là Kim Junghwa, con của Kim Joongsoo và Kim Hye Ja, không phải là thứ tạp chủng như nó- ả chỉ vào Jaejoong
_.............
_xem nào, Jaejae nhà ta quả thật là hiền lành nhỉ, nói như thế mà vẫn có thể ngồi ăn bánh một cách thong thả thế ah? Ha ha ha, đúng là em ngoan mà, thảo nào mà ba cưng đến như thế- Tae Yoen ngồi xuống cạnh cậu- vậy thì cưng ăn hết nhé, nhớ là đừng chừa lại chút gì đó nha, con chó của nhà này cũng quen ăn thịt bò rồi, mấy cái món không phải cho người, không phải cho thú này nó không ăn đâu, ráng mà ăn cho hết nha em cưng- cô xoa xoa đầu cậu
_MẤY CHỊ THÔI NGAY ĐI, JAEJAE RA NÔNG NỔI NHƯ THẾ ĐỀU LÀ DO LỖI CỦA MẸ VÀ HAI CHỊ MÀ RA, HAI CHỊ THẬT QUÁ ĐÁNG MÀ, JAEJAE LÀ EM CHÚNG TA, JAEJAE LÀ CON CỦA BA VÀ DÌ HYO JOON, JAEJAE LÀ EM CHÚNG TA- Junghwa không thể nhịn được nữa mà hét vào mặt Hyo Yoen và Tae Yoen
_MÀY DÁM NÓI CHỊ MÀY NHƯ THẾ HẢ? THỨ CẶN BÃ NÀY MÀ XỨNG ĐÁNG LÀM EM TAO SAO? NÓ LÀ ĐỒ CON HOANG, ĐỒ XUI XẺO, NÓ XUI XẺ Y NHƯ CON ĐÀN BÀ MẸ NÓ VẬY, SAO NÓ KHÔNG CHẾT CHUNG VỚI CON ĐÀN BÀ ĐÓ ĐI MÀ SỐNG TỚI TẬN BÂY GIỜ CHỨ?- Hyo Yoen hét vào mặt Junghwa
“BỐP!”
Hyo Yoen xây xẩm mặt mày và lùi ra sau khi nhận lấy một cú tát trời giáng
_đứa nào tát tao?- ả gầm lên
_Jaejae!- Junghwan lắp bắp, chưa bao giờ cô thấy Jaejoong lại đáng sợ đến như vậy
_MÀY….MÀY DÁM TÁT TAO?- ả hét lên
_MÀY DÁM TÁT CHỊ TAO?- Tae Yoen cũng hét lên
_Không. Được. Nói. Xấu. Mẹ. Tôi- cậu gằng từng chữ
_SAO LẠI KHÔNG ĐƯỢC? TAO CỨ NÓI ĐẤY! MẸ MÀY LÀ THỨ HỒ LY TINH CƯỚP CHỒNG NGƯỜI TA, BIẾT BA TAO ĐÃ CÓ VỢ MÀ CỐ BÁM VÍU VÀO RỒI SINH RA THỨ NGHIỆP CHỦNG NHƯ MÀY, SAO MÀY KHÔNG CHẾT THEO MẸ MÀY CHO RỒI? MÀY VÀ MẸ MÀY ĐỀU KHÔNG ĐÁNG SỐNG TRÊN ĐỜI NÀY- ả gầm lên một cách hung dữ- MẸ MÀY LÀ HỒ LY TINH VÀ MÀY MÃI MÃI LÀ CON HOANG, ĐỒ CON HOANGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!
Mắt Jaejoong long lên sòng sọc khi nghe ả nói, cậu nắm lấy tóc ả mà nhận xuống cái bánh kem trên bàn, mặc cho ả chống cự, mặc cho Tae Yoen đang vừa hét vừa kéo tay ả ra, mặt cho Junghwan đang vừa khóc vừa ôm lấy cánh tay cậu, cậu mặc tất cả, chỉ cần ả chết, cái gì cậu cũng dám làm vì ả dám sỉ nhụt người mà cậu kính yêu nhất
_LÀM ƠN JAEJAE! CHỊ CẢ SẼ CHẾT MẤT, BỎ TAY RA ĐI EM, LÀM ƠN MÀ JAEJAE- Junghwan vừa khóc vừa kéo tay cậu ra
_THẢ RA MAU, MÀY ĐIÊN AH? – Tae Yoen cũng gào lên
Mất một lúc lâu cả hai mới có thể kéo Jaejoong và Hyo Yoen tách ra khỏi nhau, cậu chỉ tay về phía Hyo Yoen đang thở hồng hộc mà nói
_nếu. cô. Dám. Nói. Thế. Một. lần. nữa. tôi. Sẽ. giết. cô- cậu gằn từng chữ với ả
_đi thôi Jaejae, đi thôi em, vào phòng thôi em- Junghwa kéo tay Jaejoong vào phòng
_đồ…hộc hộc hộc….đồ biến….hộc hộc hộc…..thái- Hyo Yoen vừa thở vừa chỉ tay về phía cậu
_chị im đi- Tae Yoen gắt- nó không giết chết chị là may rồi, biết nó tối kỵ ai nói xấu mẹ nó mà, không nhờ tôi và Junghwan, chị đã đi gặp mẹ nó mà tâm sự rồi
_MÀY MỚI IM ĐI, MÀY THẤY TAO KHÔNG? NÓ DÁM DÌM TAO VÀO CÁI THỨ BỎ ĐI ĐÓ, TAO THỀ, THÙ NÀY TAO KHÔNG TRẢ, TAO KHÔNG MANG HỌ KIM NỮA- Hyo Yoen hét lên rồi đi vào phòng tắm
………….
Trong phòng Jaejoong
_Jaejae ah! Mọi chuyện đều ổn rồi em ah, không sao đâu, có chị đây- Junghwa vừa khóc vừa ôm Jaejoong vào lòng
_...............
_đừng làm gì khiến cả nhà lo được không Jaejoong, đừng làm đau bản thân được chứ?- cô vừa vuốt tóc cậu vừa hôn lên vầng trán cao của cậu
_...........gật gật……….
_hứa với chị nhé, đừng làm đau bản thân nhé- cô nhìn cậu
_.........gật gật………._cám ơn chị- Jaejoong mỉm cười rồi lau nước mắt cho Junghwa
Jaejoong mỉm cười với cô lần nữa rồi bước vào nhà vệ sinh nhưng Junghwa nhanh chóng ngăn lại
_chị muốn vào đó trước, được chứ?
_.....mỉm cười, gật gật…………..
Junhwan chạy vội vào phòng và gom tất cả những gì có thể gây sát thương và bỏ vào một chổ kín đáo nhất, cô sợ, sợ phải thấy một Jaejoong của 11 năm trước
Flashback
11 năm trước
_Jaejae ah! Hôm nay chúng ta ….AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Junghwa la hoảng lên khi nhìn thấy Jaejoong đang dùng cây bút bi mà găm vào chân mình, máu chảy ra ướt cả cái khăn mà cô bé tặng
_JAEJAE! EM LÀM GÌ VẬY? BA ƠI! BA ƠI!JAEJAE BỊ GÌ NÀY?
Mọi người chạy lên thì thấy Jaejae đang ấn cây bút sâu vào da thịt mình
_JAEJAE! CON LÀM GÌ VẬY? – ông Kim la hoảng lên, ông vội bế Jaejoong vào bệnh viện
………..
Phòng bác sĩ
_em Jaejoong có dấu hiệu bị bệnh trầm cảm- vị bác sĩ đỡ gọng kính lên mà nhìn gia đình ông Kim
_trầm cảm?- ông ngạc nhiên
_vâng thưa ông, em Jaejoong đã bị ức chế tâm lý một thời gian khoảng 1 năm, em không thể nói với ai được nên sanh ra tính trầm uất, em ấy sẽ tự hành hạ bản thân nếu có những chuyện ức chế, do đó, mọi người nên đối xử với em ấy tốt hơn, tránh cho em ấy tiếp xúc với những thứ gây sát thương dù là nhỏ nhất, thường xuyên trò chuyện với em ấy như thế em ấy mới có khản năng hồi phục trở lại
_gia đình chúng tôi đối xử rất tốt với Jaejae, không thể có chuyện thằng bé bị ức chế được- ông Kim nhìn vợ
_đúng, chúng tôi đối xử rất tốt với thằng bé, không thể nào nó bọ như thế- bà Kim khẳng định với gương mặt lo lắng
_đúng vậy, chúng con xem em ấy là em ruột cơ mà- Hyo Yoen và Tae Yoen nhìn nhau
Junghwa không nói gì, cô nhìn hai người chị của mình nói những câu đó nhưng môi lại nhếch lên một nụ cười nguy hiểm, cô không thể kiềm được mà hét lên
_TẤT CẢ LÀ TẠI CÁC CHỊ NÊN EM JAEJAE MỚI NHƯ THẾ!
Junghwa bỏ chạy vào phòng của Jaejoong, cô ôm chầm lấy cậu mà khóc
_chị xin lỗi Jaejae ah! Chị xin lỗi em
Sau ngày hôm đó, Junghwa lo lắng cất hết những thứ có thể làm tổn thương cậu vào một chổ bí mật mà cô chắc rằng Jaejoong sẽ không tìm ra được, nhưng không hiểu sao cứ cách hai ba hôm thì trên người Jaejoong lại xuất hiện vết thương mới, cậu cũng không còn khóc lóc hay nói chuyện với ai nữa, đôi khi cậu chỉ nói một vài câu với cô thôi
Đúng 2 năm sau, bác sĩ chính thức thông báo Jaejoong bị trầm cảm
End flashback
End chap 3 |
| | | Khách vi Khách viếng thăm
| Tiêu đề: Re: [long fic] LOVE OF MY LIFE Fri Oct 09, 2009 12:44 pm | |
| Chap 4
“cốc cốc cốc”
Junghwa giật mình khi nghe tiếng gõ cửa, cô mở cửa sau khi đã chắc chắn rằng mọi thứ trong nhà tắm đều không thể làm hại cậu
_chị xin lỗi, em vào đi
_.......gật đầu………bước vào
Bên ngoài, Junghwa cũng vội vã cất đi những thứ có thể khiến cậu đau, từ khi ông Kim được bác sĩ thông báo rằng cậu ấy bị bệnh trầm cảm, ông đã cho thay đổi toàn bộ căn phòng, ông cho người bọc tường lại bằng những tấm nệm hơi màu xanh nhạt, tất cả những thứ cứng cáp và có vẻ nguy hiểm cho cậu ông đều bọc nệm lại, cậu cũng không được phép dùng bút bi nữa mà dùng bút chì mềm
Nghe tiếng nước xả bên trong, Junghwa yên tâm rằng Jaejoong đang đi tắm, cô ngã vật lên giường, quả thật, gia đình cô đã có lỗi rất nhiều với cậu, và bây giờ, cô phải bù đắp lại cho cậu
Flashback
Sau khi đưa Jaejoong từ bệnh viện về với vết thương ngay chân, Ông Kim mới gọi mọi người vào phòng họp gia đình
_sao lại như thế được chứ? Tôi đã thương yêu nó như vậy mà, sao lại trở nên trầm trọng như thế chứ? Junghwa! Con nói tất cả là tại mấy chị là sao? Không lẽ…- ông nhìn hai đứa con lớn của mình
_dạ….
Junghwa định lên tiếng thì tiếng bà Kim nói vọng từ phía sau
_con mà nói lỡ lời cái gì thì coi chừng mẹ
_con….- cô giật mình khi nghe những lời nói như vậy từ bà
_sao? Con có thể nói……- ông Kim giụt
_dạ…..- cô ấp úng vì chẳng biết phải nói như thế nào cả
_không có gì đâu mình ah! Chắc tại con bé lo lắng cho Jaejae quá nên mới như thế, chứu mọi người đối xử với Jaejae như người trong nhà, làm sao mà có chuyện Jaejae bị đối xử tệ bạt chứ- bà Kim nhìn ông dịu dàng
_có lẽ là do thằng bé bị ức chế khi Hyo Joon qua đời- ông Kim gật đầu đồng tình- thằng bé cứ khóc suốt, tôi thì bận rộn với công việc quá nên không chăm sóc thằng bé chu đáo, tôi thật quá vô tâm, mình ah! Mình thường xuyên ở nhà, nên trông coi Jaejae cẩn thận hơn nhé, hãy cho thằng bé tìm lại hơi ấm của người mẹ
_tôi vẫn đang làm như thế, mình yên tâm- bà đặt tay lên tay ông
_cám ơn mình
_về chuyện gì chứ?
_về mọi chuyện, cám ơn mình đã tha thứ cho tôi và Hyo Joon, lại còn chăm sóc Jaejae như con ruột của mình, tôi….thật sự không biết phải cám ơn mình sao nữa- ông nói như sắp khóc
_mình ah! Vợ chồng mà, đừng như vậy, con cái nó cười cho- rồi bà quay sang ba cô con gái cảu mình- các con ra xem Jaejae sao rồi
_dạ- Hyo Yoen mỉm cười và bước ra, Junghwa cũng vội vã chạy theo
_các chị không được vào- Junghwa đứng chắn trước cửa phòng Jaejoong
_tụi tao cứ vào thì sao nào?- Hyo Yoen nhếch mép
Junghwa bị đẩy ra một bên, họ vào phòng của Jaejoong và nhìn thấy cơ thể gầy còm đó đang nằm trên giường
_các chị thỏa mãn chưa? Ngày xưa Jaejae tròn trịa dễ thương như thế mà bây giờ….các chị mà làm quá, em sẽ mét ba
_tao thách mày đó, ba có nghe mày không khi mà mẹ đã nói như thế chứ? Tao không hiểu, nó có cái gì mà mày quý mến nó như thế chứ hả?- Tae Yoen nhìn cô với đôi mắt thách thức
_là em của em- Junghwa nói ngay
_nó là con hoang!- Hyo Yoen nhấn mạnh- và đừng bao giờ chống đối bọn tao
Hai ả lườm cô rồi đủng đỉnh bước ra phòng, Junghwa khóc hết nước mắt và cô thầm hứa với lòng sẽ mãi mãi bảo vệ đứa em tội nghiệp này
Và những chuỗi ngày sau đó thấm đẫm máu và nước mắt của hai chị em, nhưng ông Kim mãi lo làm ăn, nên không thể nào biết được hai thiên thần nhỏ của mình đang khóc
End flash back
Mong rằng ngày mai sẽ tốt lành hơn hôm nay- Junghwa ôm cứng lấy Jaejoong và cầu nguyện
…………..
Như thường lệ, Jaejoong đến café Trust me sau khi tan học ở lớp, nhưng hôm nay, chổ ngồi của cậu đã bị một người lạ mặt chiếm lấy
_hi!- người đó chào cậu khi thấy cậu đi đến- hôm nay là tôi đến trước đấy
Jaejoong vẫn không nhìn hay nói với người đó một tiếng, cậu thản nhiên ngồi xuống và lấy giấy bút ra vẽ
_tôi là Jung Yunho- hắn ngã người ra sau nhìn cậu
_.............vẽ vẽ………….
_hình như cậu không biết thế nào là lịch sự nhỉ? Chổ này tôi đang ngồi đấy- hắn nhếch mép
_..............vẽ vẽ………..
_ya!- hắn nhíu mày- cậu không biết nói chuyện ah? Như thế là không tôn trọng người đối diện lắm đó
_......ngừng bút……………vẽ vẽ…………
Yunho thật sự đỏ mặt tía tay với cái tên gàn dở này, từ lúc vào đây đến giờ dường như chỉ một mình hắn độc thoại, cậu chỉ chú ý đến những bức tranh của cậu và xem như hắn không hề tồn tại
Dám khinh thường mình, Kim Jaejoong, nếu không vì muốn ký kết hợp đồng lâu dài với ba cậu, tôi cũng chẳng muốn ngồi đây mà nhìn khúc gỗ như cậu đâu, đồ điên- hắn rủa thầm
_cậu tên gì? Ít ra cậu cũng cho tôi một cái tên chứ?- hắn mỉm cười lần nữa
_.....vẽ vẽ……….
Lần này hắn thật sự nổi điên lên, hắn định mắng cậu một trận và đá cậu ra khỏi bàn hắn, chưa ai có thể khiến hắn kiên nhẫn như thế, ngay cả những ông chúa bà hoàng của nhành nữ trang thế giới hắn cũng không nhẫn nhịn đến thế, cậu là gì chứ? Cậu là cái gì kia chứ? Như thế đã là quá tốt với cậu rồi
Chợt mắt hắn dừng lại trên những tác phẩm của cậu, phía bên dưới có ghi tên, chắc chắn là tên cậu rồi, hắn bèn lấy một tấm
_cậu thiết kế áo cưới ah? Đẹp lắm- hắn cười giả lả rồi cầm một tấm ra xem
“xoạt”
Jaejoong nhanh chóng giật lại và nhìn hắn với đôi mắt căm phẫn, hắn thề rằng hắn đã tếp xúc với nhiều loại người và có thể đoán biết tính cách người đó qua đôi mắt, nhưng khi nhìn vào mắt cậu, nó…..trống rỗng, đó chẳng qua chỉ là một “đôi mắt chết”, không có gì ngoài sự trống rỗng
_xin lỗi, tôi hơi vô phép- hắn cười với cậu sau khi đã nhìn rõ cái tên trên giấy
Kim Jaejoong? Tôi sẽ nhớ cái tên này
Yunho mỉm cười sau khi đạt được mục đich của mình, hắn đứng lên và trả tiền, cho hắn và….cho cả cậu
Ngồi trên xe, Yunho tua đi tua lại trong đầu mình những cử chỉ lúc nãy của Jaejoong và khắc tên cậu vào đầu. mở tập hồ sơ mà Kang In đã đưa cho hắn tối hôm qua, hắn nhếch mép khi đọc đến đoạn
“………Kim Joongsoo rất yêu quý con trai của mình nhưng cho đến nay, chưa một ai có thể tiếp xúc được với người đó và cũng không ai có thể biết được tên của người đó”
_mấy giờ họp?- hắn hỏi trỗng
_30p nữa ạ!- Kang In đáp
_ok! – hắn lại cười- Kim Joongsoo, lần này ông không ký hợp đồng với tôi không được rồi
………… Lại nói về Jaejoong, cậu hơi nhíu mày khi người đàn ông đó cứ làm phiền cậu và khiến cậu không thể nào tập trung vào việc của mình được và cậu đã thật sự nổi giận khi người đó lấy bức vẽ của cậu mà không xin phép, lúc ấy, cậu chỉ muốn lao vào mà giết chết hắn ngay lập tức, ngoài Junghwa ra, không ai được tự tiện lấy đồ của cậu
_Won Bin ah! Cậu vẫn còn ăn kẹo này ah?- giọng một người thanh niên vang lên phía sau cậu khiến cậu hơi giật mình
_ừ, tớ tin rằng Jae sẽ nhận ra tớ khi tớ ăn cái này- chàng thanh niên có tên là Won Bin cười đáp trả lại
_nhưng 12 năm rồi, liệu còn nhớ không chứ?
_nhớ chứ, vì đây là cây kẹo to nhất thế giới mà
Jaejoong mở to mắt khi nghe đến cụm từ “ cây kẹo to nhất thế giới” của người ngồi phía sau mình. Hàng loạt những kỹ niệm khi cậu còn nhỏ ùa về khiến cho cậu cảm thấy choáng ngợp
“Jae ah! Cho cậu này, đây là cây kẹo to nhất thế giới đấy, thích không?”
“Jae ah! Kẹo của Bin là kẹo to nhất thế giới đấy!”
“Bin ơi! Bin có yêu Jae không Bin?”
_Bin ơi! Bin có yêu Jae không Bin?- Jaejoong bất giác nói lên câu đó khiến Won Bin giật mình quay lại
_Bin ơi! Bin có yêu Jae không Bin?- Jaejoong vẫn tiếp tục nói và nhìn anh
_Jae….Jaejoong?
End chap 4
Chap 5
_Jae….Jaejoong?- Won Bin lắp bắp
_Bin ơi! Bin có yêu Jae không?- Jaejoong vẫ tiếp tục hỏi
_Bin nhớ Jae lắm, Bin nhớ Jae lắm- Won Bin không kềm được nước mắt mà ôm chầm lấy cậu- anh vẫn luôn chờ em, anh vẫn luôn nhờ tới em đấy Jaejoong ah!
_Jae……nhớ Bin- Jaejoong ôm chầm lấy anh và nói trong tiếng nấc
…………..
Yunho đến nhà hàng Midouyo và chờ đợi đối tác của mình, lần bàn hợp đồng này nhất định thành công vì hắn đã nắm được thóp của Kim Joongsoo
Để xem làm sao ông từ chối ký kết hợp đồng với tôi đây, Kim Jooongsoo? - hắn nhếch mép
Vài phút sao, ông Kim cũng đến
_Xin chào! Rất vui vì gặp ông, chủ tịch Kim- Hắn đứng lên và đưa tay về phía ông một cách lịch sự
_Xin chào, tôi cũng rất vui khi gặp cậu, cậu Jung- Ông Kim bắt lấy tay hắn và cười giả lả
_tôi đến đây vì thấy tên của ông trong đợt tìm kiếm và tôi cũng muốn biết tại sao ông lại rút đơn trong khi công ty rất có triển vọng hợp tác với chúng tôi
_ah, vì tôi cũng đã dàng được hợp đồng của Diamond rồi- ông Kim cười với hắn
Diamond? Cái công ty cỏn con đó sao? Nó làm sao sánh được với JYC chứ? Ông dám bỏ một tập đoàn lớn mà chạy theo một công ty nhỏ không có triển vọng ah? Ông có bị thiểu năng không vậy?
_vậy ah! Thế mà tôi cứ mong muốn được hợp tác với ông, những mẫu áo cưới của ông rất đẹp- hắn nhấp một ngụm café – nhất là những mẫu vẽ của Jaejoong, nó thật sự đẹp
Hắn nhếch mép khi để ý thấy cái ngạc nhiên của ông, hắn đã tấn công đúng mục tiêu rồi
_cậu…..cậu quen với Jaejoong con tôi?- ông nhìn hắn chăm chú
_chúng tôi là bạn……- hắn nhìn thẳng vào mặt ông- …..rất thân
bạn? rất thân? Jaejae bị bệnh trầm cảm, nó chỉ nói chuyện với Junghwa, sao cậu ta lại biết tên của Jaejoong nhỉ và chỉ có Junghwa mới có thể xem những mẫu thiết kế của nó, sao cậu ta lại có thể biết? không lẽ……cậu ta thật sự là bạn của Jaejae?
tôi biết ông đang thắc mắc về mối quan hệ của tôi và cậu ta, cứ tiếp tục suy diễn đi chủ tịch, tôi biết ông đang nghĩ gì mà - hắn nhếch mép
_Jaejoong đã đưa tôi xem những bản thiết kế của cậu ấy, nó thật sự rất đẹp, nhất là mẫu “trở về” của cậu ấy đấy, nó quá tuyệt, nhưng có lẽ, chúng tôi….không có cơ hội hợp tác với công ty rồi- hắn giả vờ tiếc nuối và đứng lên- quả thật, không thể phối hợp cùng với những mẫu vẽ của Jaejoong
“trở về”? mẫu vẽ mà Jaejae yêu thích nhất, cả Junghwa cũng chưa được xem, hôm đó mình vào thăm nó ngủ mới phát hiện ra tấm này, thế mà cậu ta lại được xem ư? Nếu có quan hệ tốt với cậu ta, mình sẽ có cơ hội hiểu sâu về Jaejae hơn, và có khi sẽ chữa lành bệnh cho thằng bé
Hắn toan đứng lên nhưng cánh tay hắn đã bị giữ lại
_liệu….chúng tôi còn cơ hội để hợp tác với quý công ty không?
Hắn mỉm cười và nắm chắt tay ông
_hợp tác vui vẻ
_hợp tác vui vẻ- ông Kim mỉm cười
…………
_TRỜI ƠI! SAO EM LẠI CÓ THỂ Ở TRONG NGÔI NHÀ ĐÓ SUỐT 12 NĂM TRỜI CHỨ? EM CÓ ĐIÊN KHÔNG? SAO EM KHÔNG BỎ ĐI CHỨ?- Won Bin đập tay lên bàn một cách tức tối khi nghe Jaejoong kể lại những năm tháng sống trong ngôi nhà đó
_Jae….- cậu cúi đầu-….tớ không còn chổ nào để đi cả
_NHƯNG EM CŨNG KHÔNG THỂ Ở CĂN NHÀ ĐÓ ĐƯỢC, NGHE EM KỂ MÀ ANH TỨC ÓI MÁU ĐẾN NƠI, EM THẬT SỰ KHÔNG THỂ TRỞ VỀ NGÔI NHÀ ĐÓ ĐƯỢC- Won Bin tức tối nói
_muộn rồi, Jae về- cậu nhìn đồng hồ và nói với anh- ở nhà….còn có chị ba….chờ Jae
_yên tâm Jae, anh đã gặp em, nhất định anh sẽ giúp em, anh sẽ không để em chịu khổ nữa- anh nắm chặt lấy vai cậu
…………….. _em cho anh số điện thoại đi, anh sẽ gọi cho em- Won Bin nói khi Jaejoong đang mở cổng
_Jae không có điện thoại- cậu cúi đầu
Won Bin hơi bất ngờ khi nghe câu trả lời của cậu nhưng sau đó anh vội lấy điện thoại trong túi mình mà đưa cho cậu
_em giữ lấy, anh sẽ gọi cho em, khi nào nó sáng lên, em ấn vào cái nút màu xanh này rồi nói chuyện với anh nhé
Won Bin tặng cho cậu một cái ôm nhẹ trước khi cậu bước vào, Jaejoong hôm nay vui lắm, chưa bao giờ cậu nói chuyện một cách thoải mái và kể hết mọi chuyện cho một người nào đó nghe cả. Nhưng đó là Won Bin, người bạn thân thiết nhất của cậu và cậu đã nhớ anh rất nhiều khi không thể gặp anh được. Nắm chắc điện thoại trong tay, cậu bước vào nhà
Jaejoong bước vào nhà là lúc mọi người đang ăn tối, ông Kim thấy cậu thì rất vui mừng, ông hồ hởi nói
_Jaejae ah! Tối mai nhà ta tổ chức tiệc, con hãy mời bạn con đến chơi nhé, ba sẽ không phiền đâu
_............
_vào ăn cơm luôn đi con- ông Kim nhìn cậu cười
Jaejoong đặt cặp táp xuống ghế rồi đi đến bàn, bà Kim và hai cô con gái nãy giờ vẫn cứ im lặng ăn cơm, đôi lúc Hyo Yoen có trừng mắt nhìn cậu như chưa quên được mối thù đêm qua, nhưng khi bắt gặp
cái nhìn của cậu, ả lại vờ như không có gì
Jaejoong nhìn sang bên cạnh, hôm nay Junghwa không ăn cơm cùng gia đình, nhận ra điều đó, ông Kim vội nói
_ngày mai Junghwa thi nên con bé sang nhà bạn ôn bài rồi, nó nhờ ba nói với con đấy
_........gật gật……….
_ngày mai mình dặn người làm nấu vài món thật ngon, tổng giám đốc bên JYC sẽ đến đấy, tôi không muốn có điều gì sơ sót với cậu ta
_huh? Mình ký được hợp đồng với JYC ư? Đó là một tập đoàn khó tính nhất ở Hàn Quốc mà chịu ký kết với chúng ta ?- bà Kim trố mắt
_đúng vậy, cậu ta đã hẹn tôi và lúc chiều để bàn về việc làm ăn- ông gật đầu một cách vui mừng và nhìn sang Jaejoong
_ôi! Con thấy anh ấy trên tivi, anh ấy rất đẹp trai và phong độ đấy- Hyo Yoen háo hức nói- ngày mai con phải đi mua một bộ thật đẹp mới được
_con cũng vậy, con thích những người giống như tổng giám đốc bên JYC lâu lắm rồi- Tae Yoen mỉm cười
_thế thì hai đứa thử xem ai có sức cưa đổ người đó nhé, mẹ lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay cũng chưa thấy ai khó tánh như tên đó, còn trẻ mà rất tự phụ, tuy nhiên mẹ cũng phải khâm phục khả năng của cậu ta, nếu chúng ta có thể kết thông gia với cậu ấy thì như cá gặp nước rồi, ngày mai mẹ sẽ cùng hai đứa đi mua sắm nhé
_Jaejae ah! Thế con có muốn đi mua một cái gì đó cho buổi tiệc tối nay không?- ông chuyển anh nhìn sang Jaejoong, cậu vẫn im lặng mà ăn hết bát cơm của mình
_...............
_uh….vậy ba sẽ mua giúp con nhé
Jaejoong bỏ bát đũa xuống, cúi chào ông Kim rồi mang cặp lên phòng
Reng reng reng
Jaejoong hơi giật mình vì tiếng chuông điện thoại trong cặp mình, cậu mở ra và làm đúng theo lời của Won Bin chỉ
“ là anh, Won Bin đây”
_Bin!- Jaejoong mỉm cười
“em đã đi ngủ chưa?”
_chưa!
“đây là số của anh, em lưu vào nhé”
_Jae không biết lưu
“được rồi, vậy mai anh sẽ lưu giúp em”
_mai Jae không ra được, Jae phải làm bài kiểm tra
“không lẽ không được nghỉ sao?”
_không
“oh!”
_ngày mốt nhé
“ok! Ngày mốt gặp lại, nếu có ai ăn hiếp em, em nhớ phải gọi cho anh đấy”
_nhớ
Jaejoong cúp máy và nhìn vào màn hình di động, cậu cảm thấy lạ lẫm với nó và không thích nó chút nào cả, giọng của Won Bin trong điện thoại không ấm như anh đang nói chuyện với cậu, cậu không được nhìn thấy anh, không nhìn thấy từng biểu hiện trên gương mặt của anh, cậu không thích điện thoại
Jaejoong đặt nó xuống và đi vào phòng tắm
ở một nơi khác
_nói chuyện với ai mà vui thế?- hắn ngồi xuống cùng với ly rượu trên tay và nhìn đứa em họ của mình đang mỉm cười một cách thích thú
_em đã gặp được người bạn hồi tiểu học của em rồi- Won Bin nói một cách hào hứng
_vậy ư? Tuyệt thật đấy, thế nên em mới vui như thế ah?
_đúng đó, nhưng mà anh hình như cũng vui mà, có phải là có mối làm ăn lớn rồi phải không?
_uh!- hắn mỉm cười- anh vừa mới ký một hợp đồng béo bở đây, ah! Tối mai anh sẽ đi ăn tối tại nhà ông Kim- đối tác mới của anh, em đi cùng nhé, dù sao thì em cũng là phó giám đốc của JYC cơ mà- hắn nhìn anh
_em không thích những bữa tiệc vô vị đó, anh hình như cũng không thích mà, sao hôm nay lại có hứng thế?- anh nhìn hắn tò mò
_vì anh vừa phát hiện ra một điều rất thú vị, đó là chất keo cho mối quan hệ làm ăn lần này đấy
_vậy à, thôi anh cứ đi trong mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu anh đi, em đi ngủ đây, hôm nay buồn ngủ sớm quá- anh vừa ngáp vừa chào hắn
_được thôi, hôm nay anh cũng buồn ngủ sớm
Hẹn gặp lại cậu vào tối mai, tượng gỗ ạ
mình sẽ chuẩn bị cho Jaejoong một món quà đặt biệt để mừng hai đứa gặp lại mới được
…………………
Cuối cùng, bữa tiệc mà cả nhà mong đợi, trừ Jaejoong cũng đã đến, nó được tổ chức trong vườn. Jaejoong thật sự không muốn xuất hiện ở đây nhưng Junghwa cứ cô kéo cậu ra cho bằng được. Cô đưa cậu đi nơi này đến nơi khác, giới thiệu những người bạn của cô cho cậu biết, hy vọng rằng cậu có thể cởi mở hơn và giúp cho bệnh tình của cậu có chiều hướng giảm xuống. Tuy nhiên, Jaejoong chỉ im lặng mà nghe Junghwa nói chuyện với bạn cô ấy trong khi mọi ánh nhìn khác đều hướng về cậu
Nhân vật chính của buổi tiệc cũng đã xuất hiện, Yunho trông rất man trong bộ vest màu đen ôm gọn thân hình vạm vỡ của hắn, nơi nào hắn đi qua thì nơi đó giống như có ánh sáng, nụ cười nửa miệng của hắn khiến cho bao trái tim phải chao đảo và sẵn sàng làm bất cứ việc gì để có được tình yêu của hắn. Nhưng hắn không quan tâm, mắt hắn bao quát buổi tiệc để tìm kiếm một người, một người là chất keo cho mối quan hệ lâu dài giữa hắn và ông Kim
_hi! Em là Hyo Yoen, rất vui được gặp anh
Hyo Yoen? Chẳng phải là trưởng phòng của Boss sao? Tuyệt, quen cô ta cũng không tệ cho hợp đồng nhỉ?
_hi, chắc cô đã biết tên tôi rồi chứ?- hắn nắm lấy bàn tay xinh đẹp của cô với nụ cười nửa miệng vốn có của mình
_chắc chắn rồi, có ai mà không biết tổng giám đốc Jung Yunho tuổi trẻ tài cao chứ- Hyo Yoen gật đầu và cười rất tươi
_hi! Em là Tae Yoen, em gái của Hyo Yoen – Tae Yoen bước đến bến cạnh và đưa tay ra- chị tưởng có thể phỏng tay trên của tôi sao Hyo Yoen? Người đàn ông này là của tôi- Tae Yoen thì thầm
_được thôi, nếu mày đủ sức- Hyo Yoen đáp lại bằng nụ cười khinh miệt
_rất may mắn được gặp người xinh đẹp như 2 cô- hắn cười giả lả
cảm giác buồn nôn quá nhỉ? Các người là chị của bức tượng gỗ đó ah? Thật là khác nhau một trời một vực, nhưng tôi sẽ cám ơn cậu ta, vì với tính cách như thế tôi mới giành được khoảng hợp đồng béo bở này chứ, thanks nhé
_xin lỗi, tôi cần tìm một người, hai cô có thể giúp tôi không?
_anh nói đi, tụi em sẽ cố gắn- Hyo Yoen cười với hắn
_tôi muốn tìm Kim Jaejoong!- hắn nói rõ tên cậu
Hắn hoàn toàn không ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt trét đầy son phấn của hai cô chị, nó nhăn nhúm lại một cách khổ sở và ngạc nhiên đến cực độ
_em….em không biết- Hyo Yoen nói một cách tức giận
_em cũng vậy- Tae Yoen nói theo
_oh! Vậy chắc là tôi phải tự tìm thôi, cám ơn nhé
Yunho bước đi trước sự bực tức của hai cô nàng, ly rượu trong tay hai ả như muốn vỡ vụng trước lực bóp mạnh của họ
Kim Jaejoong, lại là Kim Jaejoong, sao ai cũng lo cho nó chứ, nó chỉ là đứa con hoang không hơn không kém, mày dám tranh Yunho với tao ah? Hyo Yoen này sẽ không để chuyện đó dễ dàng như vậy đâu, gru, Kim Jaejoong!
sao lúc nào cũng là Kim Jaejoong, từ ba đến Yunho, ai cũng lo cho nó hết, không, đồ con hoang, đồ nghiệp chủng đó không thể nào cướp mất con mồi béo bở của mình được, mày sẽ không thể nào có được Yunho, cả chị nữa Hyo Yoen, đừng nghĩ rằng chị là chị mà có thể tranh giành người của tôi, Yunho là của tôi, muốn có anh ta ư? Chị nhất định phải bước qua xác của tôi mới được
Yunho di vòng quanh bữa tiệc, vừa đi hắn vừa nói chuyện giả lả với nhiều người hòng gia tăng thêm mối quan hệ, tuy nhiên hắn tìm đã lâu mà vẫn chưa thể thấy bức tượng gỗ của hắn, hắn thật sự rất bực bội. Nhưng có lẽ ông trời vẫn còn thương hắn, để cho hắn nhìn thấy cậu
Jaejoong ngồi lọt thỏm trong tán cây khá xa, nếu không để ý, chắc chắn sẽ không thể thấy được cậu vì người cậu thật sự rất nhỏ và hôm nay, trời lại tối như thế. Hắn nhếch mép cười rồi tiến lại gần
_hi!- hắn ngồi xuống bên cạnh cậu- nhớ tôi không?
_..........không nhìn……..
_này, đừng như thế chứ! Dù sao tôi cũng là bạn của cha cậu đấy, không nể tôi thì cũng phải nể cha cậu chứ?- hắn cau mày
_................nhìn vào điện thoại………….
_ya! Thật sự là cậu không nể tôi đấy- hắn bực dọc nói
Chưa bao giờ hắn cảm thấy bị xúc phạm đến như thế, chưa một ai có thể liên tiếp phớt lờ hắn như vậy cả và hắn cảm thấy rất mất mặt khi người lờ hắn lại là một kẻ vô danh tiểu tốt này, một kẻ cứ ngồi im như bức tượng gỗ này, thế đấy, thế mà hắn lại phải ngồi đây nói chuyện với cậu như thằng ngố ấy
_.......nhìn điện thoại…………….
Yunho để ý điện thoại trên tay cậu, trên đó có một dãi số dài hình như là số điện thoại, có vẻ như cậu muốn lưu nhưng còn đang suy nghĩ
_muốn lưu số đó vào máy ah?- hắn mỉm cười
_.........nhìn hắn……….
_đưa đây, tôi chỉ cách cho mà lưu- hắn đưa tay ra
Jaejoong nhìn hắn rồi lại nhìn bàn tay hắn, cậu muốn đưa nhưng cậu sợ hắn sẽ nói dối cậu, giống như những người khác vậy, huống hồ gì người này đã vô duyên giật lấy mẫu “trở về” của cậu nữa, cậu thật sự không thể tin tưởng hắn
_...........cầm chắc điện thoại………….
_tôi không lừa cậu đâu, đưa đây tôi chỉ cho mà lưu, tôi cũng có này- hắn đưa điện thoại của hắn ra trước mặt cậu
Jaejoong lại tiếp tục nhìn vào điện thoại, tay cậu nắm chắc lấy nó nhưng cuối cùng cũng chịu đưa cho hắn
Nhếch mép khi thấy cậu đồng ý đưa cho hắn, hắn cầm lấy và bắt đầu chỉ cậu. Yunho hơi ngạc nhiên vì bây giờ cậu giống như một chú mèo nhỏ đang chăm chú lắng nghe vậy, trông rất đáng yêu, hình như cậu có thói quen hay mím môi khi chăm chú vào một cái gì đó, quan sát cậu Jaejoong lần, hắn có thể biết được một số thói quen hằng ngày của cậu và điều đó giúp ích cho hắn trong thời gian này
_cậu muốn lưu tên gì?- hắn hỏi khi đến mục “tên”
_Bin
Hắn mỉm cười rồi ấn vào điện thoại cho cậu, không hiểu sao hắn cảm thấy hôm nay hắn thật may mắn, vì sao ư? Vì cậu nói chuyện với hắn, nói với hắn đấy
_xong rồi- hắn đưa điện thoại lại cho cậu
_.........nhận lấy……..gật đầu………
_cậu có vẻ ít nói nhỉ?- hắn lại độc thoại- thật là khó để có thể làm bạn với cậu đấy
_...............
_hôm nay trời trong quá nhỉ?- hắn lại nhìn cậu
_...........
Thấy cuộc trò chuyện ngày càng trở nên vô vị, hắn bè đứng lên
_thôi, chắc tôi phiền cậu rồi, tôi đi đây
Hắn bỏ đi được mấy bước, Jaejoong mới ngẩn đầu lên nhìn theo và khẽ nói
_cám ơn
Yunho đi dạo một vòng, đi đến đâu hắn cũng bị những người khác lôi kéo vào câu chuyện của họ, hắn không hứng thú mấy, nhất là hai cô Hyo Yoen và Tae Yoen cứu bám lấy hắn suốt khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bực bội. Hắn thích được ngồi với cậu hơn, cậu im lặng đến đáng sợ nhưng điều đó khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, khiến hắn cảm thấy tự nhiên hơn. Và hắn cũng không biết bản thân chốc chốc vẫn nhìn về cái bóng nhỏ ở phía xa
……….
Jaejoong cảm thấy rất mệt mỏi, thường thì giờ này cậu đã đi ngủ nhưng hôm nay thì không, mọi người vẫn còn đang trong buổi tiệc và cậu không thể vào nhà vào lúc này, cậu muốn gọi cho người bạn của mình nhưng lại không biết làm cách nào để gọi nên lại thôi
_Hi!- Junghwa ngồi xuống bên cạnh cậu- hôm nay vui quá
_.......mỉm cười………..
_mấy đứa bạn cảu chị vẫn còn ở trong đó, tụi nó bám theo cái người gì ấy, hình như là tổng giám đốc của JYC thì phải, chán muốn chết, anh ta có gì mà phải theo cơ chứ, ngay cả hai bà chị của chúng ta cũng chạy theo nữa, chán!- Junghwa nói một lèo khiến Jaejoong phì cười
Chợt Junghwa để ý thấy một vật trên tay cậu
_em cầm cái gì thế?- cô chỉ vào tay cậu
_điện thoại
_huh? Em xài điện thoại rồi ah? Cho chị mượn được không?- Junghwa ngạc nhiên- hồi đó tới giờ em có chịu xài cái gì đâu, sao hôm nay có hứng thế?
_Bin cho em- Jaejoong vừa đưa điện thoại cho Junghwa vừa nói
_em có bạn à?- Junghwa lại ngạc nhiên thêm một lần nữa
_..........gật gật…….
_woa! Cuối cùng em chị cũng có bạn rồi nhỉ- cô reo lên thích thú
Jaejoong mỉm cười rồi ngã người vào thân cây, cơn buồn ngủ kéo đến một cách nhanh chóng khiến cậu chẳng còn biết gì cả
em có bạn rồi ah? Cố lên em trai, chị hy vọng người bạn ấy của em sẽ luôn yêu thương và bảo vệ cho em - Junghwa vuốt tóc cậu
Hai giờ sau, tiệc cũng đã tàn, hắn rất muốn về nhưng hai cô con gái cảu ông Kim cứ giữ chân hắn lại bằng một số ly do rỗng tuếch, hắn thật sự cảm thấy bực bội và ông Kim đã nhận ra điều đó, ông từ tốn tiến lại gần hắn
_cũng đã tối rồi, cậu về an toàn nhé- ông mỉm cười
_cám ơn!- hắn mỉm cười
_ba!- Hyo Yoen và Tae Yoen xụ mặt nhìn ông
_ba ah! Jaejae ngủ quên rồi, con không đỡ em vào một mình được
Hắn quay sang nhìn người đang nói chuyện với ông Kim và đó không ai khác hơn là cô gái đã nói thay người nhân viên hôm trước
_xin chào, nhớ tôi chứ?- hắn mỉm cười nhìn cô
Junghwa hơi bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình nhưng cô cũng nhận ra đó là người đã giành bàn với Jaejoong và cô
_ah! Xin chào, thì ra là anh ah- cô mỉm cười nhìn anh
_tôi là Jung Yunho, cô cứ gọi là Yunho
_chào, tôi là Junghwa
Junghwa gật đầu chào hắn rồi quay sang ông Kim
_đi nào ba
Junghwa định kéo tay ông Kim đi thì hắn vội giật lại
_tôi sẽ giúp cô
Junghwa gật đầu cám ơn rồi cùng hắn đi đến gốc cây lúc nãy
Hắn ngồi xuống nhìn người đang ngủ say bên gốc cây, trông cậu lúc này thật nhỏ bé và mỏng manh làm sao
_anh một tay, tôi một tay nhé- Junghwa nói khi cô ngồi xuống và quàng cánh tay Jaejoong qua vai mình
_để cho tôi
Hắn mỉm cười, với một cái nhấc người, hắn có thể dễ dàng bế cậu trên tay theo kiểu công chúa khiến Junghwa chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc
_bây giờ có thể chỉ tôi phòng của cậu ấy chứ?
Mất vài phút để Junghwa có thể bình tĩnh lại, cô vội dẫn đường cho hắn vào nhà
Hắn lướt qua bà Kim và hai chị em Hyo Yoen, Tae Yoen mà đi vào nhà, tuy chỉ lướt qua nhưng cũng đủ để hắn nhìn thấy cơn phẫn nộ, tức giận lóe lên trong mắt ba người đó
“cạch”
_anh đặt Jaejae xuống đây giúp tôi nhé- Junghwa chỉ vào chiếc giường phía trước
Hắn bước vào và mọi thứ của căn phòng này đều khiến hắn cảm thấy lạ lẫm, chưa bao giờ hắn nhìn thấy một căn phòng nào kỳ lạ như thế, hầu như tất cả đồ đạt ở đây đều được bọc bằng nệm hơi, kể cả các bức tường, bàn, ghế, tủ sách, tất cả đều được bọc bằng nệm
_cám ơn anh!- Junghwa mỉm cười nhìn hắn
_không có gì, chúng tôi là bạn mà- hắn mỉm cười
_huh? Là bạn? hóa ra người mà Jaejae nhắc đến là anh ah?- Junghwa ngạc nhiên
_huh? Cậu ấy có nhắc đến tôi sao?
_có, vừa mới thôi, anh đã tặng cho Jaejae điện thoại phải không?
Hắn mỉm cười rồi xin phép bước ra, hắn không muốn trả lời, hắn muốn tất cả mọi người trong gia đình này biết Jaejoong đang quen với hắn
Yunho chào tạm biệt mọi người trước khi vào xe, hắn thả người trên ghế khi chiếc xe lăng bánh, hình ảnh của cậu cứ lởn vởn trong đầu hắn và hắn muốn hiểu thêm về con người bí hiểm này của cậu
_Kang In, tôi muốn biết toàn bộ về Kim Jaejoong, không biết anh làm cách nào, tôi muốn toàn bộ hồ sơ của cậu ta nằm trên bàn tôi vào ngày mai
End chap 5 |
| | | 2608theKorin Admin
Tổng số bài gửi : 182 Cass : 7624 Reputation : 4 Join date : 02/09/2009 Đến từ : Sweet love
| Tiêu đề: Re: [long fic] LOVE OF MY LIFE Thu Oct 15, 2009 2:06 pm | |
| ss Ga` nha´ luoi nha´ fic na`y end rô`i ma` ma~i ko chiu post nô´t :11: Ca´c fan dang cha´n k :22: | |
| | | hu0ng_suju91 Moderator
Tổng số bài gửi : 22 Cass : 949 Reputation : 0 Join date : 14/10/2009 Age : 32
| Tiêu đề: Re: [long fic] LOVE OF MY LIFE Thu Oct 15, 2009 10:11 pm | |
| bị i* anh tổng giám đốc này r :96: :96: gà mau mau cho bà xem típ đê :sung: :sung: :sung: :sung: <~~ bị i* cái emo này ) | |
| | | Kid_0301 Moderator
Tổng số bài gửi : 43 Cass : 2449 Reputation : 0 Join date : 23/09/2009 Age : 29 Đến từ : Hà Nội
| Tiêu đề: Re: [long fic] LOVE OF MY LIFE Sun Feb 07, 2010 1:54 pm | |
| Sao nhìn thấy cái j dài dài là ngại hông mún đọc thế hỉ >.< | |
| | | 2608theKorin Admin
Tổng số bài gửi : 182 Cass : 7624 Reputation : 4 Join date : 02/09/2009 Đến từ : Sweet love
| | | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [long fic] LOVE OF MY LIFE | |
| |
| | | | [long fic] LOVE OF MY LIFE | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |